Bảo bối?
Tôi lập tức dừng bước chân, kinh ngạc nói.
- Cái gì gọi là bảo bối? Cậu nói vậy là có ý gì, tôi chẳng qua là muốn tìm đồng bọn của tôi mà thôi, từ đâu ra cái gì mà bảo bối……
Quái nhân kia sửng sốt một hồi, trong ánh mắt toát ra vẻ không thể tưởng tượng được, bỗng nhiên cúi đầu nhắm mắt nói.
- Cậu đi đi.
Thật là không thể hiểu được, tôi kỳ quái nhìn cậu ta một cái, rồi lại cười với cậu ta một cái, tiếp tục đi về hướng bên trong thạch thất.
- Đứng lại.
Cậu ta lại ở phía sau hô câu này, tôi lại lần nữa quay đầu lại, cậu ta chỉ chỉ cửa vào thông đạo, khàn giọng nói.
- Đi từ nơi này ra ngoài, nếu không, cậu sẽ chết.
Tôi làm bộ do dự nói.
- Tôi chỉ muốn vào xem mà thôi, vạn nhất bọn họ tò mò đi đến, bởi vì thiếu Oxy hay gì đó té xỉu, hoặc là bị mấy con chuột to vừa rồi công kích dẫn đến bị thương, tôi cũng phải cứu bọn họ đi ra ngoài, nếu là bọn họ không ở đây tôi lại đi ra ngoài cũng không muộn, lại nói, nơi này thoạt nhìn như là cái huyệt mộ, phỏng chừng cũng không có quá lớn đâu nhỉ.
Gương mặt quái nhân hơi hơi run rẩy một chút, tựa hồ đang cười khổ, lại ngay sau đó liền khôi phục bộ mặt lạnh lùng, nói.
- Mấy người đi vào trước cũng đã chết rồi, cậu muốn đi vào, cũng sẽ chết thôi.
Tôi lập tức mở to hai mắt nhìn, trong lòng kinh hãi, giống như bị dội cho mấy thùng nước lạnh, người đi vào trước đã chết hết rồi?
- Ai đã chết, khi nào chết, chết như thế nào, cậu nói rõ ràng…
Tôi không màng tất cả vọt qua, bắt lấy quần áo cậu ta lớn tiếng hỏi, thậm chí ngay cả thân mình đều hơi hơi phát run lên.
- Rất nhiều người, rất nhiều người, đều đã chết, đều đã chết.
Trên mặt quái nhân bỗng lộ ra biểu tình cổ quái, ngay sau đó lại mở ra miệng rộng, nở nụ cười như điên như cuồng, chỉ là thanh âm cậu ta khàn khàn trầm thấp chói tai, trên mặt vết sẹo vặn vẹo, cười lên một cái thì có vẻ quỷ dị cùng xấu xí không nói nên lời.
Tôi nhíu nhíu mày, buông ra tay, để cho bản thân bình tĩnh lại, cậu ta cười nửa ngày, bỗng nhiên ngừng tiếng cười, trợn trắng mắt, dùng giọng quái dị nói.
- Xem ra cậu là người tốt, ai, chỉ có cậu là người tốt…
Cậu ta không thể hiểu được nói hai câu này, liền trầm mặc, bỗng nhiên nói.
- Kỳ thật, tôi là muốn cứu cậu…
Tôi ngạc nhiên.
Kế tiếp, quái nhân này liền nói với tôi, thật ra cậu ta là người thủ sơn ở nơi này, chức trách cậu ta chính là cứu hộ những người trong lúc vô ý đi vào trong núi này, nhưng mà đối với những người đến đây với ý định không tốt, cậu ta sẽ không hề để ý đến.
Từ trong lời kể đứt quãng của cậu ta, tôi dần dần hiểu được chân tướng chuyện này.
Trong núi này có cái truyền thuyết, ở thật lâu thật lâu trước kia, đã không biết cụ thể là vào thời đại nào, ở trong núi có một cái thôn xóm nhỏ, ẩn cư sinh hoạt, giống như thế ngoại đào nguyên.
Qua rất nhiều năm sau, có người hái thuốc vào núi phát hiện thôn nhỏ này, sau lại cũng không biết như thế nào, ở bên ngoài dần dần liền có lời đồn truyền ra, nói là trong núi có nơi đào nguyên, chính là thật lâu trước đây có một người giàu có ẩn cư tại đây, truyền lưu đến nay đã nhiều năm, rách nát không người, mà vô số tài bảo năm đó mang vào núi sâu thì chồng chất như núi, trở thành bảo vật vô chủ, nếu là có người có thể tìm được, liền có thể đại phát nhất bút tiền của phi nghĩa.
Tục ngữ nói tiền tài động lòng người, tuy rằng không ai biết đồn đãi này thật giả ra sao, nhưng vẫn cứ có người thà rằng tin chuyện này có thật, mạo hiểm vào núi tầm bảo, ban đầu mọi người còn không tin, nhưng nhìn thấy có người lên núi, liền tức khắc động tâm, sợ bị người đoạt trước, vì thế một luồng nhiệt triều tầm bảo không thể hiểu được tức khắc dâng lên, vô số người không màng tất cả nhảy vào trong núi.
Lúc đó một hộ săn bắn sinh sống ở dưới chân núi đã khuyên mọi người không nên tham tài, bởi vì hàng năm cậu ta vào núi, biết trong núi có ác thú đại xà, thập phần hung hiểm, đã từng có rất nhiều người gặp nạn ở trong núi, hơn nữa nói đến bảo tàng kia vốn chính là một việc mờ ảo, hà tất vì một lời đồn của kẻ nào đó mà vứt đi tính mạng hay sao?
Tiếc rằng người thợ săn này có lòng tốt khuyên mọi người, lại không người nghe cậu ta nói, chỉ xem cậu ta đang xen vào việc người khác, hoặc là muốn chính mình độc chiếm bảo tàng, vì thế vẫn sôi nổi dũng mãnh vào trong núi như cũ.
Cứ như vậy, rất nhiều năm chậm rãi đi qua, sự tình bảo tàng vẫn như cũ không có rơi xuống, nhưng người đi tầm bảo lại giống nhau đều là có đi mà không có về.
Theo số người mất tích càng ngày càng nhiều, mọi người cũng càng ngày càng thất vọng rồi, đồng thời trong núi cũng dần dần thành cấm địa, trở thành nơi tử vong vô cùng thần bí, mà cái lời đồn này chậm rãi bị phai mờ.
Tuy rằng như thế, vẫn thường xuyên có người tìm tới, mơ ước tìm được bảo tàng trong núi, mà hậu nhân của người thợ săn kia làm theo lời di huấn, từ đây cắm rễ sinh hoạt ở chỗ này, chính là vì khuyên những cái người mang lòng tham lạc đường biết quay lại.
Mà quái nhân ở trước mặt tôi lúc này, là hậu nhân không biết bao nhiêu đời của vị thợ săn kia.
Quái nhân này ở trong núi sinh hoạt đã có mấy chục năm, bởi vì khi cậu ta còn trẻ đã từng gặp được ác thú ở trong núi, suýt nữa bỏ mạng, từ đây ở trên mặt lưu lại vết sẹo đáng sợ, vì thế càng thêm quái gở, cũng không hề xuống núi, chậm rãi đã qua đi mười mấy năm, đã làm cho cậu ta nói chuyện cũng khó khăn.
Mà ngày hôm nay lúc cậu ta nhìn thấy tôi, vốn dĩ thấy tôi tuổi trẻ, tưởng tôi nghe lời đồn đãi, nhưng nghe tôi nói còn có đồng bạn, liền nhất thời nổi lên lòng nghi ngờ, lúc này mới muốn xuống tay với tôi, nhưng cũng chỉ là muốn bắt tôi lại hỏi cho rõ ràng mọi chuyện thôi, lại không nghĩ rằng, ngược lại bị tôi làm bị thương cánh tay, bất đắc dĩ mới trốn vào cổ mộ, vì thế mới xảy ra một màn vừa rồi kia.....
Nghe cậu ta nói xong những chuyện này, tôi mới hiểu được, thì ra cậu ta cũng không phải muốn hại tôi, chỉ là muốn ngăn cản người khác tiến vào hiểm địa, nhưng chuyện xưa của thôn nhỏ trong núi kia, cùng với cái cổ mộ này có quan hệ gì đâu? Cái gọi là hiểm địa kia, rốt cuộc là cổ mộ này hay là thôn nhỏ kia chứ? (Bắt đầu từ đoạn này đổi xưng hô thành Ông nhé, tại lớn tuổi quá rồi;))
Quái nhân này, hiện tại hẳn là cũng nên kêu ông ta là Thường thợ săn, ông ta nói năng lộn xộn nói lại những việc này, ngôn ngữ cứ ngơ ngác, trong miệng nhẹ lẩm bẩm, môi khẽ nhúc nhích, lại không biết nói cái gì, hình như cả người đã lâm vào hồi ức cũ.
Tôi nhìn nhìn chung quanh, nhíu mày nói.
- Thường...... Đại thúc, ông ở trong núi này cũng đã lâu rồi, trong cổ mộ này rốt cuộc có nguy hiểm gì, còn có cái thôn gì kia, thật sự đã từng tồn tại sao, ông đừng hiểu lầm, tôi không phải là có hứng thú với bảo tàng, thật ra mà nói, tôi là một người chẳng sống được mấy năm nữa, một tí xíu tham vọng tiền tài cũng không có, tôi chỉ hy vọng đồng bạn tôi đều có thể không có việc gì...... Ách, ông thật sự không có gặp qua bọn họ sao?
Ông ta chậm rãi phục hồi tinh thần lại, nhìn tôi nói.
- Vừa rồi, không lâu trước đây, có người cùng đại xà kia, đánh nhau......
Tôi vội hỏi người nọ là ai, ông ta nói trước lúc tôi đến đây, vừa mới có người ở trong sơn cốc gặp phải đại xà kia, ông ta theo tiếng đi tới cứu viện, lại nghe đến vài tiếng súng vang, tiếng súng vọng trong sơn cốc giống như sơn băng địa liệt, theo sau có một người lao ra khỏi đáy cốc, dọc theo triền núi hướng lên trên đi, mà ông ta thấy người nọ thân thủ bất phàm, lại mang theo súng, liền không thò đầu ra, bởi vì trong tư duy của ông ta, phàm là như vậy, đều không phải là người tốt, mặc dù đi vào sâu bên trong núi thì cũng chỉ chịu chết thôi.
Ông ta ẩn núp trong rừng một hồi, thấy không động tĩnh, nên đi trở về, không nghĩ tới đúng lúc này, tôi lại chạy tới trong sơn cốc kia, ông ta thấy tôi tuổi tác không lớn, vội vàng chạy tới, lại vừa vặn gặp được đại xà kia đang đuổi theo tôi, vì thế kịp thời ném xuống dây thừng, lúc này mới cứu tôi lên khỏi đó.
Tôi nghe xong lời này, lập tức hiểu ra cái người kia mà ông ta nói, hơn phân nửa chính là cái người cảnh sát đã gặp buổi sáng hôm nay, nói vậy cũng là cậu ta (cảnh sát) đã lần theo Miêu Nô tới tận đây, vào núi sưu tầm, trong lúc vô ý đi đến trong sơn cốc, lãnh địa của đại xà, sau đó liền triển khai một hồi người xà đại chiến, cuối cùng thành công thoát hiểm, không nghĩ tới vào lúc này tôi lại đi vào.
Hiện tại ngẫm lại, thật đúng là lòng còn sợ hãi, vết máu đen trong sơn cốc kia, nói vậy hơn phân nửa là do đại xà bị súng bắn bị thương, lúc nó đang tức giận tận trời thì tôi lại đi vào trong, may mắn lúc ấy tôi chạy nhanh, lại gặp được thợ săn này, nếu không thật là không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao, tôi lại không cho rằng, bây giờ tôi có bản lĩnh dùng tay trần đối phó được với một con rắn to dài hơn mười mét.
Sự tình đã được làm rõ, cảnh sát kia cũng đi tới trong núi, tuy rằng Nam Cung Phi Yến cùng Mặc Tiểu Bạch không biết ở nơi nào, nhưng có thể khẳng định, hơn phân nửa cũng ở trong núi, chỉ là, tôi còn không có gặp được bọn họ mà thôi.
Tôi nhìn vào chỗ sâu trong thạch thất, suy tư những việc này, đang không ra cái nguyên cớ, trong lúc vô tình cúi đầu, vừa vặn nhìn đến thi thể con chuột bị tôi đánh chết kia, trong lòng bỗng nhiên vừa động, vội hỏi Thường thợ săn.
- Thường đại thúc, trước kia ông thường xuyên xuống dưới này sao?
Ông ta chậm rãi gật đầu nói.
- Lúc nhàm chán, tôi cũng xuống dưới, nhưng là, đi không xa, nơi này sẽ lạc đường.
- Vậy, trước kia lúc ông xuống nơi này, có từng nhìn thấy qua con chuột lớn như vậy sao?
Tôi lại hỏi, ông ta nghĩ nghĩ nói.
- Nơi này không có, đi xa chút có, gặp, tôi liền đã trở lại, không có việc gì.
Tôi hiểu ông ta muốn nói gì, ông ta nói là nơi này thường không có mấy con chuột này, chỉ có đi xa chút mới có, nếu là gặp, ông ta liền trở về, cho nên không có gì nguy hiểm.
Chỉ là hôm nay ông ta vừa mới xuống đây, liền gặp loại đồ vật này, lại còn công kích người, đây là có nguyên nhân gì?
Trong lòng tôi nghĩ, cái này hơn phân nửa là có người tiến vào trong cổ mộ, quấy nhiễu mấy con chuột lớn biến dị này!
Không sai, hơn phân nửa là cái dạng này, nếu không, dựa theo những lời ông ta nói vừa rồi, mấy lần trước ông ta cũng có xuống đây nhưng không bị sao, như vậy không có lý do gì mà lần này lại đột nhiên đã xảy ra chuyện, nhất định là bên trong cổ mộ đã xảy ra một ít biến hóa.
- Có người tới cổ mộ.
Tôi bỗng nhiên mở miệng nói, đồng thời nhìn ông ta một cái, nhìn chằm chằm thần sắc ông ta xem có biến hóa gì không. Thường thợ săn lại là hơi hơi sửng sốt, chống đao săn trong tay, đứng lên, nghiêng tai nghe động tĩnh, nghi hoặc liếc mắt nhìn tôi một cái, nói.
- Là đồng bọn của cậu?
- Tôi cũng không biết.
Tôi lắc đầu.
- Nhưng mặc kệ là ai, chỉ cần nơi này có người tiến vào, vậy có thể có manh mối, Thường đại thúc, tôi muốn đi vào sâu bên trong, lại tìm xem một lúc, ông không ngại chứ?
Tôi hỏi xong, ông ta lại cúi đầu, qua nửa ngày mới ngẩng đầu lên, dường như đã hạ quyết tâm, đang muốn cùng tôi nói chuyện một lúc, lại vào lúc này, trên vách đá bên cạnh, bỗng nhiên truyền đến vài tiếng gõ nhẹ nhàng.
- Cộc, cộc cộc
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo